Phụ nữ không nhất thiết phải giỏi chuyện chăn gối mới khiến đàn ông điên cuồng, mà chỉ cần 7 điều này cũng đã làm cánh mày râu "chết mê chết mệt" và cưng chiều nàng hết mực. 1. Món quà bất ngờ từ sự quan tâm Tạm quên đi sự lãng mạn đến từ những bông hồng hay chocolate, bạn có thể làm anh ấy cảm động với món quà của sự quan tâm. Lỡ xe taxi về nhà cô nàng đồng nghiệp ở cùng sếp trong đêm và cái kết Miu Shiramine. admin 5 ngày ago. Lỡ xe taxi về nhà cô nàng đồng nghiệp ở cùng sếp trong đêm và cái kết Miu Shiramine, đổi tên là sự khởi đầu, sau đó hoàn toàn biến mất trong cuộc đời tớ phải không,tôi không ngừng gào hét trên phố, mãi Phần 52. Đến ngày hẹn, Hưng đến nhà Thùy học thêm, Hưng học được mười phút thì nhà Thùy có tiếng chuông cửa. Ngoài cổng là nhóm bốn thằng Nhật, Việt, Đức, Anh. Thấy Thùy bước ra, trừ Nhật đã được chiêm ngưỡng cơ thể Thùy, ba thằng còn lại đồng loạt cương Phạm Điềm điên cuồng có chấp nhìn Dạ lão, cho dù bị mấy tên bảo vệ lôi kéo, cô ta vẫn muốn đi xông đến Dạ lão bên kia: "Dạ lão, có phải thầy không thích em hay không, sao thầy lại không thích em chứ, em không tin thầy không thích gái trẻ, chúng ta hợp tác rất vui vẻ mà, là thầy cho em hy vọng, có phải thầy đã quên ngày tuyển chọn đó hay không…" Nicole Kidman và Tom Cruise từng có một cuộc hôn nhân kéo dài 10 năm. Hơn 11 năm sau quyết định đột ngột đó của Tom Cruise, Nicole Kidman đối diện với những chuyện trong quá khứ có phần bình tĩnh hơn. Cô trả lời những câu hỏi liên quan tới Tom Cruise một cách bình thản và Cô Vợ Nhỏ Điên Cuồng Lôi Kéo Thể loại:Action,Comic,Manhua,Live action Tác giả:iCiyuan动漫 煞白光壮 Tình trạng:1 Lượt xem:17,341 Từ lần đầu tiên Khương Tinh Nhĩ nhìn thấy Tiêu Đình Nguyệt, người kia lạnh nhạt ít nói, khuôn mặt sắc bén, là người quyền quý thần bí của Dung Thành, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất chính là, cô muốn ngủ hắn! FzPKe. Truyện CÔ VỢ NHỎ BÉ CỦA TÔI Tác giả Nhược Hi Thể loại Ngôn tình, hiện đại Trạng Thái Đang cập nhật - thứ 2, 4, 7 và chủ nhật hàng tuần Link góp ý tác phẩm sáng tác [Thảo luận - Góp ý] - Đóng gióp tác phẩm của Nhược Hi Văn án Minh Nhi bị chính người yêu và bạn thân nhất của cô phản bội. Sau 2 năm khi sự nghiệp của cô đã lớn mạnh vững chắc cô quay lại trả thù. Tưởng chừng như mọi việc đã đi đến hồi kết, người đàn ông vô sỉ ấy xuất hiện làm rối loạn cuộc sống của cô Cuộc sống Minh Nhi sẽ như thế nào? Hãy cùng Hi theo dõi để không bỏ lỡ những khúc hấp dẫn nha! Mục Lục Chương 1 Phản Bội nhuochi Sắc Hương Hoa và Maydds thích bài này. Last edited by a moderator 30 Tháng ba 2021 Chương 1 Phản Bội umm.. ummm.. " " Em yeu anh " " Anh cũng yeu em " " Um.. ummmm.. ummmm "Chamm thoi.. suong qua.. Quang oiii" Trong căn phòng đầy tiếng ám muội của cẩu nam nữ kia Bước vào trong, cô như chết lặng không dám tin vào mắt mình Nhân vật chính gây ra âm thầm ghê tởm ấy không ai xa lạ mà chính là người yêu cô đã bên nhau 2 năm còn một người lại là bạn thân nhất của cô "Hai người đang làm gì trong căn phòng của tôi vậy" giọng nói mang một chút run rẩy Nghe giọng nói quen thuộc, cả hai người kia cũng ngưng động tác, quay đầu lại.. họ giật mình khi thấy Minh Nhi quay về. Tường Vy vẫn bình tĩnh ngồi dựa một góc giường, dáng vẻ như đã biết hết mọi chuyện từ trước Còn Quang bắt đầu hốt hoảng, lo sợ. Chẳng phải cô đi công tác rồi sao? "Minh Nhi sao em lại ở đây" tiếng hốt hoảng của người đàn ông vang lên "Nhi không phải như em nghĩ đau.. em nghe anh giải thích đi" nói rồi anh chạy nhanh qua bên cô, muốn nắm tay cô để giải thích * * *Nhưng cô lại lùi về sau vài bước Cô không thể nào đụng chạm vào người đàn ông này.. vì như trên người anh ấy đang hiện rõ sự dơ bẩn "Nhi em sao vậy, em nghe anh giải thích.. anh uống rượu say nên không biết em.." anh càng bước lại gần cô, cô càng lùi ra xa hơn Cô quay về phía trong góc nhỏ căn phòng kia để nhìn nhỏ Tường Vy.. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy, người đã gắn bó với bốn năm kể từ khi ra trường đại học cùng nhau trải qua những vui buồn mà giờ đây.. Cô có cảm giác như rất xa lạ "Tại sao?" Cô đi đến trước mặt Tường Vy, hai tay đặt trên bả vai cô ấy "Tôi không tốt với cậu à" "Tôi có lỗi gì à" "Tường Vy, tôi hỏi cậu tại sao lại đối xử với tôi như.. v.. a.. y" nước mắt cô lả chả khắp khuôn mặt. Cô cảm như giác như đang có thứ gì đang nghẹn ở cô họng không nói nên lời "Tại sao ư? Cô không nên hỏi lại chính mình à?" Tường Vy lớn tiếng Tường Vy hất mạnh hai bàn tay đang đè nặng trên vai mình xuống khiến Minh Nhi lảo đảo vùi về sau vài bước trong khuôn mặt bờ phờ "Minh Nhi ơi Minh Nhi.." "Vì sao số cô lại hên đến thế lại sinh ra trong một gia đình giàu như vậy" "Vì sao mỗi khi đi đến đau cô cũng luôn được một người yêu mến" "Đến người tôi yêu cô cũng luôn thích cô" "Rốt cuộc tôi có chổ nào thua cô chứ? Sao lúc nào tôi cũng như làm nền cho cô vậy Minh Nhi? Cô trả lời đi" "Trả lời đi" * * * "Nhưng mà tôi cũng không để chuyện đó xảy ra nữa đâu" "Vì giờ tôi đã thắng cô rồi" "Ha.. ha.. ha.. ha" Tường Vy cười thật to mang chút quỷ dị đáng sợ "Tôi với Quang qua lại với nhau cũng được một năm rồi mà cô lại không hề biết gì" "Cô quả thật rất đáng thương" "Ha.. ha.. ha.. ha" "Một năm ư?" Giọng điệu Ngọc Nhi vang lên có vài phần run rẩy "Anh xin lỗi.. là anh có lỗi với em.. anh yêu Vy" "Anh sợ em buồn nên không dám nói ra" "Yêu ư? Vậy còn tôi là trò chơi của hai người thôi đúng không?" "Anh yêu Tường Vy nhưng cũng thương em" "Thương tôi? Tình yêu của anh thật vĩ đại đấy.." Chát chát "Tra nam" "Biến khỏi mắt tôi" "Hai người biến ra khỏi căn nhà của tôi nhanh lên" Ngọc Nhi điên cuồng xô đẩy hai người họ ra khỏi nhà "Tôi không muốn nhìn thấy mặt các người n.. ữ.. a.." giọng nói Nhi dần nhỏ dần và cũng đã không còn chút sức lực nào nữa cứ thế mà ngã quỵ xuống sàn nhà rồi ngất đi Last edited by a moderator 30 Tháng ba 2021 Chương 2 Người đàn ông lạ mặt * * * Sau nhiều ngày liền hôn mê, cuối cùng Minh Nhi cũng tỉnh. Đảo mắt nhìn khắp phòng, cô nhận ra đây là bệnh viện Lạ thật.. là ai đã đưa cô đến đây? Bố mẹ cô đang ở Anh? Cẩu nam nữ kia ư? Tất nhiên là không phải.. Rốt cuộc là ai? Ngồi dậy dựa vào cạnh giường để cô được nhìn rõ xung quanh mình Bông hoa ngoài bên cửa sổ ngoài kia dường như cũng đang đã úa tàn.. Có lẽ người xưa nói rất đúng khi người buồn thì cảnh vật cũng đau vui bao giờ Thật cô đơn, trống vắng Đoạn kí ức khủng khiếp ấy vẫn luôn xuất hiện trong đầu cô Hình ảnh họ triền miên trên chính chiếc giường của cô Những câu nói đó vẫn luôn vang vọng trong đầu cô. Họ nói đúng cô như một con ngốc không hề biết gì? Cứ như một trò chơi để họ chà đạp Thật nực cười biết nào Không biết từ lúc nào tay cô nắm thật chặt lại Trong đầu cô giờ hiện rõ như in hai chữ "trả thù" Cô không thể thất bại được. Cô muốn họ phải trả giá cho những việc làm hôm nay * * * Cuối cùng cũng đến ngày xuất viện, hôm nay cô dậy thật sớm để chuẩn bị quần áo ra viện Minh Nhi đi từ đến chỗ quầy thu ngân để thanh toán viện phí. Đang đi bỗng có một người va vào cô thật mạnh, vì mới khỏi bệnh nên sức khỏe còn yếu không chuẩn bị nên khiến cô ngã lăng xuống đất Chưa kịp ngước mặt lên thì giọng nói người kia vang lên "Ai dô.. Minh Nhi cậu không sao chứ? Mình xin lỗi mình không thấy cậu" giọng nói không hề mang theo ấy náy mà trái lại còn cười đùa hàm ý giễu cợt Không cần nhìn cô cũng biết đó là ai. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà Cô từ từ đứng dậy nhìn vào mặt người đối diện mình vốn rat quen thuộc nhưng giờ lại có cảm giác xa lạ thậm chí còn có chút ghê tởm chán ghét "Tường Vy đấy à? Lúc nảy tớ cứ tưởng là con chó dại nào tung mà đau thế này" "Thì ra là vậy" không đợi người kia trả lời cô đi nhanh tới quầy, trước khi đi cô còn nỡ nụ cười tỏ vẻ vô tội Tường Vy như không thể tin vào tai mình, cô ta vậy mà bị người ta chửi là chó dại. Cô tức la lên "Con kia, mày đừng lại cho tao" la hét lên khắp bệnh viện "Minh Nhi mày ra đây cho tao" "Sao mày dám" * * * Sau nhiều lần thì cuối cùng bị bảo vệ lôi ra Vì ảnh hưởng đến bệnh nhân * * * "Chị ơi, thanh toán giúp em phòng 105" "Phòng 105 đã có người thanh toán rồi, thưa quý khách" "Chị coi có nhầm không ạ? Chứ em chưa thanh toán ạ" "Thưa quý khách, người đưa cô vào bệnh viện đã thanh toán giúp rồi ạ" "Vậy chị có nhớ rõ người đó không?" "Một người đàn ông" "Vâng vậy em cảm ơn ạ" Người này rốt cuộc là ai? Khiến cô rất tò mò? Thôi bỏ đi "nếu có duyên sẽ gặp lại" "Chú ơi, nhờ chú chở giúp cháu ra sân bay với ạ" "Vâng, thưa tiểu thư" * * * "Tạm biệt thành phố này một thời gian tôi sẽ quay trở lại, nhanh thôi" Cô không hề biết rằng trong chiếc xe đằng xa xa kia có một người luôn dỗi theo cô Người đàn ông lịch lãm nhìn có vẻ khoảng chừng 28 tuổi, khuôn mặt đẹp nhưng lại lạnh lùng cùng với bộ âu phục màu đen càng toát lên vẻ sang trọng hiếm có "Bảo vệ Minh Nhi đến chỗ an toàn" "Rõ" Lương Hải bất ngờ vì đây có lẽ là lần đầu tiên nghe boss nhà mình nhắc đến người con gái khác. Chắc có lẽ đây sẽ là bà chủ tương lai của bọn họ.. Anh hứa với lòng mình dốc hết sức để giúp ông chủ cưa mà bà chủ "Minh Nhi, chờ anh" một khi anh lớn mạnh rồi sẽ không một ai dám làm hại em, làm tổn thương em được nữa.. Anh yêu em người đàn ông lạ mặt phản bội *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Phưn Phưn"—— Đừng!"Tần Khả sợ hãi kêu một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Những ngọn lửa gần ngay trước mắt dường như vẫn còn đang thiêu đốt võng mạc, đôi mắt vẫn như cũ bị đốt đau đến đỏ lên. Đến lúc tiếng ve kêu inh ỏi ngoài cửa sổ chậm rãi truyền vào lỗ tai, thân thể căng chặt của Tần Khả mới từ từ thả lỏng. Thì ra... Vẫn chưa chết. Trước mắt hơi đỏ lên, có lẽ là do ngủ quá lâu dưới ánh sáng rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ nên vẫn chưa thích ứng lại được. Tần Khả vừa muốn thả lỏng người đột nhiên cứng lại. ...Tiếng ve kêu? Nhưng cô nhớ rõ, trước khi bị trận lửa thiêu cháy, bên ngoài biệt thự mà người đàn ông đó nhốt cô, chính là tuyết rơi ngày đông giá rét. Vậy sao cô có thể nghe được tiếng ve kêu? Hơn nữa, trên chiếc giường mà cô đang ngủ này, còn có phòng ngủ đơn trước mắt thoạt nhìn không tính là lớn, rõ ràng đây chính là căn phòng lúc cô lên cao trung ở cùng với cha mẹ nuôi còn có chị gái Tần Yên... Lẽ nào... Đột nhiên Tần Khả dường như nghĩ tới gì đó, con ngươi trong mắt hạnh chợt co rụt lại. Tiếp theo cô bất chấp, một phen xốc lên cái chăn mỏng đang đắp trên người —— Hai chân trắng nõn như ngọc, xương thịt đều đặn ở bắp chân lộ ra dưới mắt cô. Không có vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí, lại càng không thấy đoạn xương gãy không hoàn chỉnh làm cho da đầu người ta tê dại —— hai cẳng chân mảnh khảnh mềm mại trước mắt này, giống như viên ngọc đẹp không tì vết, đường cong tinh tế vẫn kéo dài tới mắt cá chân xinh xắn, đẹp tựa như bầu trời. Đây là vị trí trên người cô mà Hoắc Trọng Lâu mê luyến nhất, sau lần tai nạn dẫn đến bị tàn phế chọc cho anh ta nổi điên, cũng có vô số đêm tối đen như mực chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, cô nức nở bị anh ta đè nặng trên giường giống như phát điên mà hôn lên vết sẹo kia... Nếu như trước mắt hết thảy đều là thật. Vậy không phải đã nói lên được... Ngày đêm cô ảo tưởng cầu được trở về quá khứ, cuối cùng cũng đã đến —— hơn nữa lại còn về trước lúc khai giảng lớp mười —— không có bất kỳ một tai họa nào xảy ra, không có việc sau khi chị gái đào hôn bị cha mẹ nuôi lừa lên giường của Hoắc Trọng Lâu, càng không bị chị gái Tần Yên làm hại mất đi hai chân trở thành tàn phế, chỉ có thể bị người đàn ông kia nhốt trong biệt thự của anh ta. Tần Khả mừng rỡ gần như rơi nước mắt. Mấy phút sau khi lục lọi toàn bộ căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, cuối cùng Tần Khả cũng tìm được điện thoại di động của mình. Đầu ngón tay cô khẽ run nhấn mở lịch. Thấy rõ ngày tháng năm, Tần Khả nhẹ buông tay, di động rớt trên thảm lông dê được trải dưới đất. Cô không nhặt lên, giơ tay che kín mặt. Nước mắt không tiếng động trượt xuống dưới cái cằm nhọn. Cô quả nhiên chết trong trận lửa lớn đó. Mà cô lại trở về thời gian mười năm trước. Cô lúc này sẽ phải vào lớp mười, chính là lứa tuổi đẹp như hoa. —— Cô sẽ không lại bị cha mẹ nuôi lừa gạt, càng sẽ không lại đi tín nhiệm người chị gái tâm như rắn rết kia, cô muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình, coi trọng cuộc sống của mình! Hiện tại... Mọi thứ vẫn còn kịp. Lúc cửa phòng ngủ có tiếng gõ, Tần Khả đang ngồi sau bàn học ở phía trước cửa sổ, trên cuốn vở là bức tranh vẽ lả tả. Vừa nghe thấy tiếng, cô cảnh giác lấy tay che lại cuốn vở, quay đầu lại. Cửa phòng ngủ mở ra, khuôn mặt mẹ nuôi Ân Truyền Phương lộ ra. Tần Khả cắn răng, ép buộc chính mình lộ ra một nụ cười ôn hòa vô hại. —— giống như bản thân mình năm đó. "Mẹ.""Tiểu Khả, cũng đừng cố gắng quá, xuống lầu ăn cơm chiều đi con?""Vâng ạ, con xuống ngay đây."Ân Truyền Phương đóng cửa rời đi. Bà ta hiển nhiên cũng không chú ý tới Tần Khả mất tự nhiên, trên thực tế, căn bản bà ta cũng không cần phải thể hiện mình để ý đến đứa con nuôi này. Năm đó Tần Khả còn cho là bọn họ thật lòng đối xử tốt với cô, mà hiện tại, sống lại một lần, Tần Khả đã vô cùng rõ ràng —— Ân Truyền Phương và Tần Hán Nghị nhận nuôi hơn nữa còn cố gắng đối tốt với cô, cũng chỉ là do nhớ thương phần di sản khi nuôi dưỡng cô. Một khi để cho bọn họ cầm được, bọn họ sẽ giống như kiếp trước, không chút do dự ném đi cái "Gánh nặng" là cô. Kiếp trước đối với việc mà bọn họ làm, khiến cho Tần Khả cảm thấy chính mình ở trong căn phòng này một khắc cũng không thể đi xuống. Nhưng nhớ tới về sau mới biết đến sự tồn tại của bản di chúc... Thời cơ còn chưa tới, cô phải làm từ từ. Tần Khả cắn môi, quay người lại. Cuốn vở bị cô dùng tay che lại lộ ra, trên mặt vở là dựa theo trình tự thời gian, những việc mà Tần Khả nhớ kỹ hay còn có thể cố gắng nhớ lại của kiếp trước. Cũng là những lựa chọn mà rất nhiều năm sau cô đều vô cùng hối hận. "Mình sẽ không tái phạm sai lầm lần thứ hai."Trong chiếc gương trên bàn, vẫn là cô gái với khuôn mặt đẹp diễm lệ, nhưng trong đôi mắt đẹp đẽ ấy, vốn là ngây thơ vô hại nhưng trong phút chốc, chỉ còn lại kiên nghị. Tần Khả cầm lấy cục tẩy, xóa đi toàn bộ vết bút chì rất nhạt trên vở. Đến khi ở trên cùng chỉ còn lại một câu. —— "Nguyện vọng cấp ba". Dường như nhớ ra cái gì, trong mắt Tần Khả hiện lên hận ý, cô siết chặt cục tẩy, dùng sức xóa đi bốn chữ. ...... Tần Khả đi xuống cầu thang gỗ hẹp. Trong trí nhớ cô vẫn còn ấn tượng với căn nhà này, chẳng qua cũng không khắc sâu. Chỉ nhớ rõ ở kiếp trước đã xây thành một căn nhà hai tầng lầu, không gian trong nhà cũng không lớn, tầng một chỉ có hơn mấy chục mét vuông, ở dưới lầu phòng ăn và phòng bếp đều chung một phòng, có vẻ vô cùng chật chội. Lúc này, một nhà ba người Tần Yên đang ăn cơm trong phòng ăn nhỏ kia. Thấy Tần Khả xuống lầu, Tần Yên vốn đang thất thần đột nhiên đôi mắt sáng lên, vội buông chén đũa, đi tới. Cô ta đưa tay nắm lấy tay Tần Khả, chớp mắt nhìn cô, rồi lôi kéo cô đi ra ngoài. Phía sau truyền đến tiếng Ân Truyền Phương nhíu mày nói. "Yên Yên, con còn không nhanh ăn cơm, lôi kéo em gái đi đâu vậy?""Bọn con có chút việc, rất nhanh sẽ trở lại."Tần Yên đáp lại, sốt ruột không chịu được liền kéo Tần Khả ra cửa. Cô ta cũng không chú ý tới ở sau lưng mình, trái ngược với dáng vẻ ngây thơ vô hại trước đây, cô gái đang dùng một loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng lưng cô ta. Tần Khả vĩnh viễn cũng không quên được, kiếp trước sau khi đào hôn Tần Yên chán nản hối hận, được chính mình tiếp tế, lại ghen ghét Hoắc Trọng Lâu đối với cô dư thủ dư cầu* mà nhẫn tâm đẩy cô về phía ô tô đang lái tới. Cô càng không quên được, lúc chiếc xe kia cán qua đùi tim cô đau như chết... dư thủ dư cầu* Ta cần ta cứ lấyCũng sau vụ tai nạn xe cộ kia cô mới biết được, từ đầu Tần Yên chính là tâm như rắn rết, chỉ có cô ngây thơ đần độn, coi lang sói thành người thân. Mà lúc này, Tần Khả đương nhiên biết vì sao Tần Yên lại sốt ruột như vậy. —— Hôm nay là ngày cuối cùng kết thúc đăng kí nguyện vọng cấp ba. Kiếp trước, cũng chính ngày này, Tần Yên cuối cùng cũng thuyết phục được Tần Khả, vốn cô là từ trung học sơ trung* Kiền Đức lên thẳng trung học cao trung**, lại đổi thành trường nghệ thuật. *, ** Tương tự cấp 2, cấp 3 bên Việt NamỞ kiếp trước, mãi cho đến vài năm sau nhìn rõ được gương mặt thật của Tần Yên, Tần Khả cũng không hiểu rốt cuộc Tần Yên làm như vậy là có mục đích gì. Càng về sau, một lần trung học tụ hội, cuối cùng từ người khác nói đùa cô mới biết được chân tướng —— đơn giản là trước năm lên cao trung, trung học Kiền Đức đột nhiên truyền ra một lời đồn. Nói giáo bá cao trung Hoắc Tuấn, coi trọng một cô gái học sơ trung tên Tần Khả. Mà Tần Yên chính là một trong những người mến mộ trung thành của Hoắc Tuấn. "Tiểu Khả, việc kia em suy nghĩ thế nào??"Cuối cùng kéo cô ra ngoài cửa, Tần Yên gấp không chờ nổi hỏi. "..."Tần Khả cúi đầu, dường như có chút do dự. Đường cong tuyệt đẹp trên cái cổ mảnh khảnh yếu ớt lộ ra, tựa như một tay là có thể bẻ gãy. Trắng nõn mềm mại, vô cùng mịn màng. Trong mắt Tần Yên lướt qua một tia ghen ghét. Cô ta biết rõ, cái cổ vượt quá mức xinh xắn này —— chính khuôn mặt đáng yêu thanh thuần của đứa em gái "Nhặt được", đã làm cho bao nhiêu nam sinh trong trường không rời mắt được. Cô ta nhất định không thể để cho Tần Khả xuất hiện trong tầm mắt Hoắc Tuấn. Tần Yên âm thầm cắn răng, trên mặt là nụ cười gượng gạo, tiếp tục khuyên "Tiểu Khả, em nghe chị, làm việc mà mình thích mới là quan trọng nhất —— hơn nữa em có thiên phú vũ đạo, nếu không đi trường nghệ thuật thì quả thật rất đáng tiếc."Tần Yên quan sát nét mặt Tần Khả, vừa chuẩn bị tiếp tục nói thêm, thì thấy em gái trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên. Vẫn là gương mặt tươi cười vừa đơn thuần vừa vô tội. "Em đã nghĩ kĩ rồi, bây giờ em lập tức đến trường tìm giáo viên thay đổi nguyện vọng.""... Thật sao?!"Tần Yên ngạc nhiên không kiềm được mà kêu lên, sau đó mới phát hiện bản thân có hơi thất thố, vội vàng che dấu, kéo tay Tần Khả cười. "Chị rất mừng cho em! Chỉ là chị thấy thời gian cũng không còn sớm, nếu em muốn thay đổi nguyện vọng, vậy nhất định phải trước 8 giờ tối nay đấy.""Vâng."Tần Khả không dấu vết rút tay mình ra khỏi tay Tần Yên, cô rủ mắt cười cười. "Bây giờ em đi đây. Cơm tối sẽ về ăn, mọi người không cần lo lắng.""Có cần chị đi cùng em không?""Không cần, em có thể tự đi được.""Vậy em đi sớm về sớm.""Vâng."Xoay người tiến đến cửa sắt trong sân, nụ cười trên mặt Tần Khả lạnh xuống. Ở dưới sắc trời có chút tối, cô gái khẽ hít một hơi. Cô lười phải tốn miệng lưỡi dây dưa với Tần Yên, đơn giản giả vờ giả vịt, đi bộ một vòng trong trường học. Vừa vặn cũng làm quen trường học cũ mà cô đã xa cách mười năm, trung học Kiền Đức. Đợi qua thời gian thay đổi nguyện vọng, Tần Khả không mục đích đi lang thang trong sân trường. Trung học Kiền Đức là trường trung học tư nhân nổi danh nhất Kiền thành. Nó nổi danh, một mặt là nó khác với trường cao trung thông thường ở tỉ lệ lên lớp, về mặt khác, bởi vì đây là nơi con nhà giàu tụ tập. Trong ngoài Kiền thành, nhất là những đại thiếu gia và đại tiểu thư có tiền đều được đưa tới trung học Kiền Đức, nhờ đó mà tỉ lệ lên lớp được "Mạ vàng". Bộ phận học sinh đấy chỉ là số ít trong trường học, nhưng lại được hưởng thụ quyền lợi vượt xa học sinh bình thường, bọn họ trốn học đánh nhau, yêu đương đi bar, rất vô kỷ luật. Cái gì cũng giống, duy nhất một người không giống học sinh. Trong những người đấy, nổi bật nhất vô pháp vô thiên* không có người thứ hai, chính là Hoắc Tuấn. Vô pháp vô thiên* Coi trời bằng vungBên trong anh là người chơi đến điên nhất, cuồng nhất, cũng là người hành xử khác người nhất. Anh có một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, cũng có lúc lơ đễnh vui cười hay tức giận mắng chửi; sẽ dùng đôi tay thon dài đánh đàn dương cầm, cũng sẽ dùng chính đôi tay đó đánh người một cách tàn nhẫn; có thể làm cho người khác trố mắt đứng nhìn môn khoa học tổng hợp được max điểm, cũng có thể đang ở vị trí thứ hai quay trở về ngồi vững ở vị trí thứ nhất toàn trường đếm ngược. Anh chính là kẻ điên. Phóng túng. Làm bậy liên tục. Một người như vậy, với Tần Khả hoàn toàn là hai người khác biệt trong cùng một thế giới, gần như chưa từng xuất hiện cùng lúc. Cho nên mãi tới bây giờ cô vẫn không hiểu, kể cả ở kiếp trước, về lời đồn Hoắc Tuấn thích mình, rốt cuộc là ai truyền đi. Nếu Tần Khả nhớ không nhầm, lần đầu tiên cô gặp Hoắc Tuấn, chính là vào thời gian này của mấy ngày trước. Hôm đó là chạng vạng, sắc trời mờ tối. Lúc về nhà đi ngang qua hẻm ở cửa sau trường trung học Kiền Đức, Tần Khả nghe trong gió có tiếng rên rỉ, thở dốc và tiếng chửi bậy van xin lẫn lộn chung một chỗ, từ trong chỗ đen kịt truyền tới. Tần Khả theo bản năng nhìn sang. Trong bóng tối u ám là một bóng dáng mặc áo sơ mi trắng vô cùng chói mắt, chỉ là dính bụi, miệng vết thương trên cổ áo vẫn còn đang chảy máu, hai ba giọt rơi lấm tấm, như hồng mai* phóng khoáng nở rộ trong tuyết. Hồng mai* Hay còn gọi là mận đỏ, nhưng mình thấy để hồng mai hay đó, thân hình thiếu niên thon gầy một tay xách đầu một người đang nửa quỳ trên đất, năm ngón tay giương ra, gân xanh trên tay nổi lên. Anh nắm lấy đầu của người ta, hung hăng đập lên tường, sau đó khom người tránh thoát nguy hiểm sau đầu, chân gập lại nghiêng qua đạp một cách tàn nhẫn. Vì vậy tiếng kêu thảm thiết lại thêm hai người. Trong trận đánh nhau một đấu với nhiều người chỉ có mỗi mặt anh hoàn toàn không có biểu cảm gì, thấy máu cũng không nhíu mày. Lúc ấy Tần Khả sợ đến choáng váng. Ôm sách vở trong ngực, không nhúc nhích đứng tại chỗ, mãi đến lúc trận đánh dữ tợn này kết thúc, vẻ mặt thiếu niên lạnh nhạt đi ngược dưới bóng đèn đường đến trước mặt cô. Ra khỏi đầu hẻm, anh dừng lại, chậm rãi nghiêng người liếc mắt qua. Ước chừng qua hai ba giây. Tần Khả thấy khóe miệng anh hơi cong. Nụ cười kia vừa khẽ vừa nhẹ, dưới ánh sáng, đôi mắt đen như mực hiện lên tia tàn ác như băng tuyết. Anh giơ tay lên, ngón trỏ để ở trên môi. Mắt đen như mực nhìn cô. "Suỵt.""...Cô bé ngoan."Ngữ điệu khinh thường nghiền ngẫm, vừa giống như che giấu ưu tư sâu xa nào đó, sau đó người nọ quay người rời đi. ...... "King Coong ——!"Đột nhiên trong sân trường có tiếng chuông đồng hồ vang lên, bất ngờ kéo ý thức Tần Khả về. Cô cau mày lấy lại tinh thần. Trong trí nhớ đó là lần đầu tiên cô và Hoắc Tuấn gặp mặt, không lâu sau cô sửa lại nguyện vọng, vào cao trung nghệ thuật Kiền thành, không còn gặp lại người đó. Mãi đến sau này, cô theo sắp xếp của trường học, đến một đoàn phim làm diễn viên quần chúng, kết quả trong lúc quay phim thì đạo cụ đột nhiên nổ mạnh. —— Nếu không phải bỗng nhiên Hoắc Tuấn xuất hiện, như vậy ở kiếp trước, cô đã sớm chết trong lúc làm diễn viên quần chúng rồi. Chỉ tiếc rằng, sau khi Tần Khả tỉnh lại ở bệnh viện, Hoắc Tuấn đã không thấy bóng dáng. Kiếp trước đến lúc trước khi chết, cô cũng không thể gặp mặt người đó, nói một câu "Cảm ơn". Tâm tình Tần Khả phức tạp bước chậm, lại nghi ngờ mà nghiêng đầu —— cô cảm thấy, hình như bản thân đã quên chuyện gì đó. "Tiểu Khả! Sao cậu lại ở trong trường học vậy?""..."Bỗng một giọng nói truyền tới tai Tần Khả. Cô ngẩng đầu nhìn, đối diện là khuôn mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, chỉ mơ hồ nhớ rõ là bạn học sơ trung, nhưng lại không nhớ nổi tên. May mà nữ sinh kia cũng không chú ý tới cô đang mờ mịt, chỉ hưng phấn kéo tay Tần Khả —— "Cậu nghe gì chưa, tối nay dưới danh nghĩa của Hoắc Tuấn trong trường sẽ có buổi biểu diễn đặc biệt ở quán bar Hell, học sinh Kiền Đức đều có thể tới, toàn bộ rượu trái cây đều được miễn phí —— hơn nữa nghe nói Hoắc Tuấn sẽ đàn dương cầm đó!""... Tống Lệ Lệ, mau đi thôi, tới trễ sẽ không kịp!""Tới đây tới đây —— Tiểu Khả, cậu cũng đi chung đi!""..."Tần Khả còn đang giật mình, thì nữ sinh kia đã bị bạn của cô ấy kéo chạy về phía sau cô. Mà trong trí nhớ của Tần Khả, cũng chậm rãi nhảy ra một chuyện cũ đã được chôn rất nhiều năm. Quán bar Hell... Buổi biểu diễn đặc biệt trong trường... Con ngươi của Tần Khả đột nhiên co lại. Trong trí nhớ, kiếp trước cô không có đi. Mà Hoắc Tuấn của buổi tối năm đó, uống phải rượu bị người ta bỏ thuốc. Ban đêm ở trong hẻm sau quán bar, bị mai phục bởi mười mấy nam sinh ngoài trường có thù oán từ trước, đánh anh gãy ba cây xương sườn, khiến anh nằm viện nửa năm. Quan trọng nhất là, những người đó còn bẻ gãy mười ngón tay, từ đó trở đi không thể đàn ra được tiếng đàn dương cầm êm tai nhất. Những việc đó đều là do sau này Tần Yên vô cùng thương xót nhắc tới. Ánh mắt Tần Khả hơi lay động. Cô tiếp tục đi về phía trước vài bước. Đến lúc trước mắt cô, đột nhiên lướt qua hình ảnh ở kiếp trước sườn mặt người đó tuấn tú lại dữ tợn vọt vào phòng hóa trang của đoàn phim rồi kêu tên cô. "..."Bước chân của Tần Khả bỗng dừng lại. Đứng tại chỗ chần chờ hai giây, người con gái xoay người lại. Theo hướng mấy nữ sinh kia vừa rời khỏi, Tần Khả nhanh chóng đuổi theo. Y Nhàn đi nhận nhiệm vụ ở chỗ Ương Tuệ, hoàn thành xong trước khi tan làm, sau đó sửa soạn lại túi xách để ra đi qua cửa hàng tạp hóa, Y Nhàn còn cố ý mua một xuất ăn nhỏ mang về nhà họ Triển.“Bà chủ.”Y Nhàn cầm đồ ăn vặt đi vào vườn này bà Triển đang ngồi ở ghế ngoài vườn hoa, yên lặng đọc giờ đang là mùa rất hợp để hoa nở, các khóm hoa hồng đỏ trong vườn đều đang nở rộ, cánh hồng đỏ thắm kết hợp với khí chất xinh đẹp của bà Triển, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta khó mà dời được tầm mắt, lại càng đừng nói là đến đó và phá vỡ bức tranh Triển quay đầu lại, thấy Y Nhàn thì bà ta lập tức nở nụ cười dịu dàng.“Tiểu Niệm, cháu tan làm về rồi à?” Bà Triển vẫy tay với Y Nhàn “Nào, mau lại đây ngồi nói chuyện với cô một lúc.”Y Nhàn ngoan ngoãn đi đến, đặt đồ ăn vặt mình vừa mua lên bàn trà bên Triển nhìn liếc qua đồ ăn vặt mà Y Nhàn vừa mang đến rồi lại nhìn sang người cô. Bà ta đưa tay ra, vén tóc mái của Y Nhàn sang một bên.“Hôm nay cháu đi làm có mệt lắm không?” Bà Triển dịu dàng hỏi thăm Nhàn cười rồi lắc đầu “Không mệt đâu ạ, được làm những việc mình thích nên cháu thấy không mệt chút nào.”“Vậy là được rồi.”Bà Triển dịu dàng kéo tay Y Nhàn “Cháu có thể kể cho cô nghe xem hôm nay ở công ty đã xảy ra những chuyện gì không?”Y Nhàn gật đầu rồi kể cho bà Triển nghe mấy câu chuyện thú vị đã xảy ra ở bộ phận thiết kế, tất nhiên là cô cũng cố ý giấu đi chuyện mất Triển nghe cô kể chuyện, vừa uống trà vừa gật mắt Y Nhàn sáng lên, vừa kể chuyện cho bà Triển nghe, lại vừa thầm mong rằng khoảnh khắc này có thể kéo dài ra thêm chút nữa. Nếu như khoảnh khắc này có thể kéo dài cả đời này thì tốt biết mấy.“Y Nhàn, cháu cầm mới cầm gì về thế?”Bà Triển chỉ vào hộp đựng đồ ăn vặt đang tỏa ra mùi hương thơm phức bên cạnh rồi hỏi Y Nhàn.“À! Đây là mì mà cháu mua để mang về từ một tiệm mì đấy ạ. Chắc cô không biết đâu nhỉ, mì của tiệm mì nhà họ Tô này là ngon nhất! Hồi cháu đi học đại học…”“Rầm!”Hộp đồ ăn trên bàn trà lập tức bị hất bay xuống đất, khuôn mặt bà Triển trở nên cực kỳ nhăn nhó, mắt đỏ ngầu. Bà nhìn Y Nhàn“Ai bảo cô mua cái này về hả? Ai cho phép cô làm vậy? Tô Phương Dung! Tô Phương Dung!”Bà Triển chỉ vào Y Nhàn rồi điên cuồng gào lên. Cuối cùng bà còn lao thẳng về phía Y Nhàn, bóp cổ cô“Bà chủ…”Mắt Y Nhàn rơm rớm nước mắt, cô vừa nhìn bà Triển đang nổi điên lên với ánh mắt vừa uất ức, lại vừa đau có mà tưởng tượng được rằng bà Triển vừa nãy vẫn còn đang ngồi ưu nhã, yên tĩnh như một bức tranh, bây giờ lại nổi điên lên thế này đâu?Khuôn mặt Y Nhàn dần dần đỏ lên, phổi không thể hô hấp được khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như chúng sắp nổ tung đến nơi Triển nhìn vẻ mặt đau khổ đang đỏ bừng lên vì không thể thở nổi của Y Nhàn thì lại bật cười điên cuồng “Tô Phương Dung! Tô Phương Dung! Cô đã cản tôi không cho tôi cưới anh ấy! Tôi muốn bóp chết cô, bóp chết cô! Đồ đàn bà độc ác này! Đồ độc ác!”“Rầm!”Đúng lúc Y Nhàn sắp ngất đi thì bà Triển thả lỏng tay ra, cả hai người cứ thế ngã nhào xuống Nhàn thấy bà Triển đã ngất xỉu, nằm trước mặt mình, Y Nhàn vội vàng bò đến, ôm bà ấy vào lòng.“Bà Triển? Bà Triển? Cô mau tỉnh lại đi ạ!”Y Nhàn lắc lắc bà Triển.“Y Nhàn, bà Triển chỉ tạm thời ngất đi thôi, cô cứ đưa cô ấy về phòng đi. Nhỡ chẳng may bà ấy tỉnh lại rồi nổi điên tiếp thì sao?” Cô điều dưỡng chăm sóc vào ban ngày là người mới đi làm, cô nuốt nước bọt rồi đề nãy cô ấy thấy Y Nhàn về rồi nên mới vào phòng nghỉ ngơi một lúc. Đợi đến lúc nghe thấy tiếng động rồi đi ra thì lại thấy bà Triển đang bóp cổ Y Nhàn, cảnh tượng ấy cực kỳ nguy hiểm!Cô ấy cũng không nghĩ nhiều, cứ bất chấp hết tất cả để đánh ngất bà Triển trước đã.“Điện thoại di động của tôi đâu rồi?”Y Nhàn không để ý đến lời khuyên bảo của người điều dưỡng mà chỉ cúi đầu xuống, bối rối tìm đồ. Sau khi tìm được điện thoại, Y Nhàn run rẩy tìm số điện thoại của Triển Doanh Việt trong danh bạ rồi gọi.“Tút tút tút...”“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời chưa nghe điện thoại được…”“Tút tút tút…”“Xin lỗi, số…”Y Nhàn cầm điện thoại, vội đến mức suýt thì bật lúc này, điện thoại của cô lại đổ Nhàn không nhìn xem ai là người gọi mà đã nghe máy luôn “Triển Doanh Việt, bà Triển ngất mất rồi! Cậu có thể…”“Bà Triển có chuyện gì à?”“Sếp?”Y Nhàn nghe thấy giọng nói trong điện thoại thì quay sang nhìn màn hình, đúng là số của Tần Mộ Dương lúc này cô không thể nghĩ thêm được gì nữa.“Sếp, anh có thể giúp tôi đưa bà Triển đến bệnh viện không? Tôi sợ bà ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó mất!” Ý Nhàn vừa khóc nức nở vừa Mộ Dương nhíu mày lại, lập tức đến cạnh xe, mở cửa ra, ngồi vào ghế lái“Ở yên đó chờ tôi, tôi đến đó ngay đây.”“Cảm ơn.”Y Nhàn nói cảm ơn với giọng khàn khi cúp điện thoại, Y Nhàn ôm lấy bà Triển, vẻ mặt cô rất bối rối, nước mắt thì vẫn rơi như Mộ Dương lái xe, nhanh chóng đi về phía nhà họ điện thoại của anh vang lên.“Alo.” Tần Mộ Dương ấn nút nghe điện nói lo lắng của Lâm Duệ Thắng vang lên ở đâu dây bên kia “Sếp, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, anh đang ở đâu thế? Buổi tiệc hôm nay…”“Tôi có việc gấp, chuyện buổi tiệc cậu tự ứng phó đi.”Tần Mộ Dương vứt lại một câu như vậy rồi cứ thế cúp điện Duệ Thắng cầm điện thoại, đứng ở cửa ra vào của nơi tổ chức buổi tiệc, thoáng chốc chỉ cảm thấy khóc không ra nước ta vớ phải người sếp vô lương tâm đến mức nào vậy!Quãng đường dài nửa tiếng đồng hồ nhưng Tần Mộ Dương chỉ đi mất mười lăm Nhàn nhìng thấy chiếc xe đỗ ở cổng nhà họ Triển, vui đến mức phát khóc “Sếp, ở đây này!”Nghe thấy giọng nói của Y Nhàn, Tần Mộ Dương nhanh chóng đi đến trước mặt cô, bế bà Triển từ dưới đất lên, đặt bà vào trong Nhàn cũng lên xe theo. “Bệnh viện nào đây?”“Bệnh viện tư nhân thành phố B.” Y Nhàn vội vàng đọc tên bệnh Mộ Dương nhìn tình hình ở ghế sau qua gương chiếu hậu, sau đó nhấn mạnh chân ga, cả xe cứ vậy lao ra ngoài như một mũi Triển được đưa vào phòng cấp cứu. Còn Y Nhàn và Tần Mộ Dương thì đứng chờ ở ngoài hàng này cô mới có tâm trạng để nhìn bộ trang phục mà Tần Mộ Dương đang mặc trên đang mặc một bộ vest nhìn rất trang trọng, có vẻ còn chính thống hơn những lúc anh ở công ty một chút.“Sếp.”Tần Mộ Dương nhìn về phía Y Nhàn.“Có“Có phải là tôi đã làm lỡ việc gì đó của anh rồi không?” Y Nhàn cẩn thận hỏi nay, trước lúc tan làm Lâm Duệ Thắng đã thông báo với bên bộ phận thiết kế rằng anh đã tan làm từ sớm, nếu bên bộ phận thiết kế có văn bản hay tài liệu gì cần phê duyệt thì cứ gửi vào hòm thư cho anh, đợi đến tối rồi sẽ thống nhất giải quyết Duệ Thắng là trợ lý cá nhân của Tần Mộ Dương, chắc hẳn là anh ấy cũng đang làm việc giúp anh chứ nhỉ?Tần Mộ Dương bình tĩnh trả lời “Không phải.”“Nhưng mà trang phục của anh hôm nay…” Y Nhàn nói được nửa câu thì dừng Mộ Dương đã nói là không phải rồi, nếu cô cứ cố hỏi tiếp cho bằng được đầu đuôi câu chuyện thì có vẻ không lễ phép cho lắm.“Cổ của em bị sao vậy?”Đúng lúc này, Tần Mộ Dương đến gần Y Nhàn, nhìn xuống phần cổ trắng ngần của Nhàn lùi về phía sau theo bản năng, cúi đầu xuống không nói lời nào.“Bà ta làm à?” Tần Mộ Dương nhíu mày lại, anh cũng tự đoán ra được sự thật.“Bà ấy không cố ý làm thế đâu.” Y Nhàn nhỏ giọng đáp.“Dù có bị thương thì em cũng tình nguyện ở lại bên bà ấy vì cái gọi là tình thân. Em bướng bỉnh thật đấy.” Tần Mộ Dương không hề khách sáo gì mà phê bình Y Nhàn đỏ bừng lên, cô nghẹn ngào “Đối với tôi, bà ấy là người thân duy nhất trên đời! Dù bà ấy đối xử với tôi tệ đến mấy thì tôi cũng sẽ không rời đi đâu!”Tần Mộ Dương nhìn liếc Y Nhàn rồi nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía trước.“Sếp, anh định dẫn tôi đi đâu vậy?”“Ngậm miệng lại!”Y Nhàn lập tức ngậm miệng lại, sau đó cô bị Tần Mộ Dương kéo đến một phòng bệnh không có người. Anh tìm thuốc, bông băng rồi đến gần cổ của Y Nhàn.“Để tôi tự làm cũng được.” Y Nhàn vội vàng Mộ Dương không nói gì, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm vào cô, tỏ rõ rằng anh không cho phép cô từ Nhàn không nói gì Mộ Dương tiếp tục bôi thuốc cho khi bôi thuốc lên cổ, Y Nhàn lại đi theo Tần Mộ Dương đến phía ngoài cửa phòng cấp cứu. Cô lấy khăn giấy, lau ghế ngồi công cộng.“Sếp, ngồi xuống đợi đi! Chúng ta sẽ phải đợi lâu đấy.” Y Nhàn Mộ Dương ngồi xuống chỗ bên cạnh Y quay đầu lại nhìn Y Nhàn “Bà ấy khiến em bị thương thế này lần thứ mấy rồi?”“Bình thường bà ấy đối xử với em tốt lắm.” Y Nhàn mỉm cười, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc “Lúc không phát bệnh thì bà ấy ưu nhã như người đẹp trong tranh ấy!”Thấy Y Nhàn lảng tránh câu hỏi của mình, Tần Mộ Dương cũng không giận cô. Vô tình anh lại nhìn thấy thuốc trên cổ Y Nhàn bị chảy xuống.“Đừng động đậy.”Y Nhàn rất ngoan ngoãn, ngồi yên Mộ Dương cầm khăn tay, lau đi chỗ thuốc nước bị chảy xuống.“Có con bọ gì à?” Y Nhàn sờ phần da vừa bị khăn tay lau qua, vừa nãy cô cảm thấy hơi buồn buồn.“Nước thuốc bị chảy xuống.” Tần Mộ Dương mở khăn tay ra cho Y Nhàn Nhàn thấy vậy, vội vàng lấy khăn khỏi tay Tần Mộ Dương “Bị bẩn rồi, để tôi giặt sạch rồi trả lại co anh.”Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn, không từ lúc này, Y Nhàn lại chú ý đến Triển Doan Tân đang đứng gần đó. Anh ta đang bình tĩnh nhìn về phía các cô, cả người tỏ rõ thái độ thù địch với Tần Mộ cuối cùng thì anh ta vẫn đi đến.“Tổng giám đốc Tần.” Triển Doanh Việt chào Mộ Dương chỉ gật đầu đáp lại, coi như đã trả lời.“Triển Doanh Việt.”Y Nhàn lập tức đứng lên, áy náy nhìn anh ta “Tôi xin lỗi, tôi đã không chăm sóc chu đáo cho bà chủ.”“Em không cần phải xin lỗi với tôi đâu.” Triển Doanh Việt vỗ vai Y Nhàn, cười nói “Tôi không trách em, mẹ tôi cũng không, dù sao thì bà ấy cũng coi em như con dâu trong nhà rồi.”Y Nhàn ngạc nhiên nhìn Triển Doanh Việt, sau đó lại thấy Triển Doanh Việt đi đến trước mặt Tần Mộ Nhàn sợ anh ta sẽ làm ra chuyện gì đó ngoài tầm kiểm soát, vội vàng đi đến giữ chặt anh ta lại “Triển Doanh Việt, vừa nãy y tá nói với tôi là bà chủ còn một số thủ tục cần làm, cậu đi làm với tư cách là người bệnh nhân đi nhé?”Triển Doanh Việt không để ý đến những lời Y Nhàn vừa nói, anh ta nhìn về phía Tần Mộ Dương “Tổng giám đốc Tần, cảm ơn anh vì hôm nay đã giúp đỡ Y Nhàn. Nhưng tôi mong là anh có thể giữ khoảng cách với cô ấy một chút. Dù sao thì mẹ tôi cũng thật lòng coi Y Nhàn là con dâu trong nhà rồi.”Tần Mộ Dương ngồi trên ghế, nghe Triển Doanh Việt nói vậy thì lại mỉm nhìn về phía Y Nhàn, hỏi “Em không giải thích với cậu ta à?”Y Nhàn lắc đầu “Vẫn chưa.”“Tổng giám đốc Tần.”Triển Doanh Việt còn định nói gì đó, nhưng Tần Mộ Dương lại đứng thẳng lên, nhìn anh ta với ánh mắt rất thâm sâu, còn chỉ tay vào ngực anh ta“Chuyện của Tần Mộ Dương tôi không đến lượt cậu quan tâm!”Hung hăng, ngang kiêu ngạo!Triển Doanh Việt mím môi, nhìn chằm chằm vào Tần Mộ Dương, có vẻ như đang muốn nói gì Y Nhàn lại nhíu mày, cảnh cáo anh ta “Triển Doanh Việt, cậu làm vậy là đủ rồi đấy!”“Em bảo vệ anh ta đến vậy cơ à?”Triển Doanh Việt nổi giận, thở hồng hộc, ánh mắt đỏ ngầu. Anh ta chỉ vào Y Nhàn rồi Nhàn cảm thấy rất khó chịu “Đây không phải là vấn đề của việc bảo vệ hay không bảo vệ…”Triển Doanh Việt lại không muốn nghe những lời tiếp theo của Y Nhàn, cứ vậy quay người rời đến khi Triển Doanh Việt đi rồi thì Y Nhàn mới áy náy nhìn về phía Tần Mộ Dương “Sếp, tính tình Triển Doanh Việt là vậy đấy, anh đừng để ý.” “Tại sao em không giải thích với cậu ta rằng em chính là chị gái cậu ta?”Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn rồi nói “Cứ tiếp tục thế này, không ổn lắm đâu.”“Tôi giải thích nhưng liệu cậu ấy có tin không?” Y Nhàn bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Cậu ta sẽ tưởng rằng tôi lấy bừa một cái cớ để từ chối cậu ta, rồi khi đó kiểu gì cũng sẽ làm ầm ỹ lên cho mà xem. Tôi vẫn còn muốn ở bên cạnh bà chủ.” Y Nhàn nói với Tần Mộ Mộ Dương nghe xong thì không nói gì, chỉ yên lặng ngồi cạnh người không nói năng gì, chỉ yên lặng ngồi ở trước cửa phòng cấp cứu một lúc lâu, mãi về sau bà Triển mới được bác sĩ và y tá đẩy từ phòng cấp cứu ra.“Bác sĩ, bà ấy sao rồi?”Y Nhàn vội vàng đến cạnh giường, nhìn về phía bác sĩ đáp “Tình hình của bà Triển vẫn không có tiến triển gì quá lớn, chỉ cần chú ý không kích thích bà ấy thì sẽ không sao, chúng tôi đã tiêm thuốc ổn định và bôi thuốc ở phần gáy cho bà ấy rồi. Những phần khác chúng tôi cũng đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì cả, sức khỏe của bà ấy rất tốt.”Sau khi nghe xong những lời này của bác sĩ, Y Nhàn thở phào một hơi rồi lại nói với bác sĩ“Vâng, cháu hiểu rồi.”Bác sĩ gật đầu rồi rời tá giúp Y Nhàn đẩy bà Triển vào phòng Triển vừa được đẩy vào phòng bệnh xong thì Triển Doanh Việt cũng quay lại, trên tay còn cầm một số giấy tờ của bệnh viện. Vừa nãy anh ta đã nghe theo lời Y Nhàn, đi làm vài thủ tục cho bà Doanh Việt đi vào phòng bệnh, không nhìn Y Nhàn mà cứ vậy đi thẳng đên bên giường bệnh của bà Triển, yên lặng ngồi nhìn bà Nhàn nhìn đồng hồ trên điện thoại.“Triển Doanh Việt, giờ cũng muộn rồi, tôi tiễn tổng giám đốc Tần về rồi tiện thể về nhà lấy ít quần áo cho bà chủ thay.” Y Nhàn nhìn Triển Doanh Việt rồi Doanh Việt không đáp lời cô, vẫn tiếp tục ngồi nhìn bà Nhàn đến bên Tần Mộ Dương, nói nhỏ “Đi thôi!”Tần Mộ Dương nhìn về phía Triển Doanh Việt đang ngồi bên cạnh giường của bà Triển, gật đầu một đó hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng Nhàn và Tần Mộ Dương đi dọc theo hành lang, cô sờ sờ chiếc bụng đói của mình, rồi nhìn sang Tần Mộ Dương“Sếp ăn cơm chưa?”“Cô muốn mời tôi đi ăn à?” Tần Mộ Dương nhướn mày hỏi Nhàn vội vàng xua tay “Không phải! Lát nữa tôi còn phải về nhà họ Triển lấy quần áo cho bà ấy thay nữa, không có nhiều thời gian đến thế đâu. Nhưng tôi có thể thanh toán rồi đi trước!” Y Nhàn nhìn Tần Mộ Dương với ánh mắt rất chân Mộ Dương nghe xong thì khẽ cười “Hay là ghi sổ nợ trước đi.”Y Nhàn sững người “Hả?”“Ăn cơm một mình có gì hay chứ?” Tần Mộ Dương nhướn mày hỏi Y Nhàn lắc đầu, sau đó lại cúi thấp đầu xuống “Vậy sau gọi cả anh Duệ Thắng đến nữa, ba chúng ta ăn cùng nhau, tôi mời khách!”Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn với ánh mắt rất thâm thúy, không trả lời Nhàn thấy Tần Mộ Dương không nói gì thì coi như anh đã đồng ý, vì vậy cô vui vẻ đi theo anh đến bãi đỗ xe, Tần Mộ Dương nói với Y Nhàn “Để tôi tiễn em về nhà họ Triển.”“Hả?”Y Nhàn vội vàng xua tay “Không cần đâu sếp, bây giờ cũng đã muộn rồi, hôm nay còn…”“Lên xe.”Tần Mộ Dương cắt ngang lời Y Nhàn, nói với vẻ bắt ép. Y Nhàn nhìn Tần Mộ Dương rồi xị mặt lên khi thắt xong dây an toàn, Tần Mộ Dương nhìn liếc cô rồi nổ máy. Xe đi trên đường rất ổn định, trên đường đi còn dừng lại ở một quán Nhàn vội vàng nhìn về phía Tần Mộ Dương “Sếp!”Lát nữa cô còn phải về bệnh viện, thật sự không có thời gian để ăn cơm với Tần Mộ Dương. Với cả, ví tiền của cô đâu có dày đến thế chứ!“Đợi ở đây.”Tần Mộ Dương vứt lại một câu như vậy rồi nhanh chóng xuống xe, đi vào cửa hàng. Một lúc sau anh cầm đồ ăn đã được đóng gói sẵn ra. Lúc đi ngang qua ghế phụ lái, anh đưa cho Y Nhàn qua cửa sổ xe,“Cái này…”“Em đói bụng còn gì?” Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn “Cho phép cô ăn trên xe đấy.”Y Nhàn cầm túi đồ ăn, cảm nhận được độ ấm của món ăn bên trong, cảm thấy lòng mình ngọt như rót mật vậy.“Sếp ăn không?”Y Nhàn lấy một chiếc bánh bao hấp từ trong túi rồi chìa ra trước mặt Tần Mộ Mộ Dương nhìn Y Nhàn rồi há miệng.“Mùi vị cũng không tệ.” Anh nhìn thẳng vào Y Nhàn rồi chẳng rõ là câu này của anh đang khen vị của bánh bao hấp, hay còn có ý gì khác nữa…Suy nghĩ trong đầu Y Nhàn đã rối tung hết lên, cô lơ đễnh cho nửa chiếc bánh bao còn lại vào miệng mình. Đợi đến khi cô nhận ra việc này thì đã thấy Tần Mộ Dương đang cười mìn xe có lỗ chó nào không? Cô muốn chui vào đó quá!Sau đó cũng không còn chuyện gì khác nữa, hai người cứ thế cùng nhau ăn hết gói đồ khi Y Nhàn xuống xe, Tần Mộ Dương gọi cô lại“Y Nhàn.”“Sếp?” Y Nhàn lập tức dừng động tác xuống xe, khó hiểu nhìn Tần Mộ Dương “Anh còn có chuyện gì nữa à?”Cô ngơ ngác đứng dưới ánh đèn của nhà họ Triển, nhìn vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu, giống một con chuột nhỏ đang ăn vụng kho thóc Mộ Dương đưa tay ra, lau đi vụn bánh bao bên môi Y Nhàn.“Lần sau nếu còn có chuyện thế này nữa thì cứ gọi thẳng cho tôi.” Tần Mộ Dương nhìn Y Nhàn rồi Nhàn nghe vậy chỉ gật đầu, sau đó cô cũng không rõ là mình đã xuống khỏi xe của Tần Mộ Dương kiểu gì. Mãi đến khi gió đêm thổi qua người thì cô mới hoàn hồn lại, vội vàng chạy vào nhà họ Triển, lấy quần áo mới cho bà dẹp xong, Y Nhàn quay lại bệnh Doanh Việt đang lau mặt cho bà Triển.“Để tôi làm cho.”Y Nhàn vội vàng để đồ đạc trên tay sang một bên, cầm lấy chiếc khăn mặt trên tay Triển Doanh Việt, lau mặt cho bà Triển thay cho cậu ta. Triển Doanh Việt đứng sang bên cạnh, nhìn động tác của khi lau mặt cho bà Triển xong, Y Nhàn nhìn về phía Triển Doanh Việt “Triển Doanh Việt, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”Triển Doanh Việt lạnh lùng nhìn Y Nhàn cũng chẳng quan tâm là cậu ta có chịu trả lời hay không, cứ vậy nói thẳng câu hỏi của mình ra.“Xế chiều hôm nay tôi mua một bát mì từ tiệm mì của nhà họ Tô mang về, bà chủ vừa nghe xong thì cảm xúc lập tức thay đổi, tại sao vậy?”Triển Doanh Việt nhìn Y Nhàn rồi bình tĩnh nói “Vợ của người kia họ Tô, nấu mì cũng rất ngon.”Y Nhàn ngạc nhiên, không biết nên nói gì cho phải. Cô không ngờ rằng đây sẽ là nguyên nhân. Nội dung truyện Tổng tài sủng vợ điên cuồng nói về việc cô nhân viên Tô Phương Dung 5 lần 7 lượt rớt phỏng vấn mới xin được một chân văn phòng nho nhỏ ở tập đoàn Ngay ngày đầu đi làm đã chứng kiến tổng giám đốc Tần anh tuấn lạnh lùng lên cơn 'thèm thịt' và bị anh xơi tái. Tần Lệ Phong là một cầm thú có gia giáo, anh quyết định kết hôn với Tô Phương Dung. Lúc hai người bắt đầu hiếu kỳ về nhau lại là lúc quá khứ đau đớn phơi bày, Phương Dung bị bà Quý mắng mỏ là đồ lẳng lơ khi lén chồng mà tư tình bên ngoài đến mức có thai. Từ đó, thân phận thật sự của bé.... Tô Phương Dung, cô đừng đóng kịch nữa, cô mau cuốn gói rồi cút khỏi nhà họ Quý ngay lập tức cho tôi. Và cả đời này cô cũng đừng mong mình sẽ được gặp lại cái mầm mống tai họa mà cô vừa sinh ra thêm một lần nào nữa nhé” Bà Quý đóng sầm cửa lại bằng vẻ tức giận rồi bỏ đi. “Không “Không… Không phải như vậy mà mẹ… Tô Phương Dung muốn đuổi theo bà ta để giải thích nhưng lại bị ngã xuống đất. Cả người cô đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, tiếng khóc nỉ non như muốn vỡ tan ra “Con của con… Trả con lại cho con Đêm xuống, trời đổ cơn mưa tầm tã. Tháng năm ở phía Nam, mặc dù trời đất đã bắt đầu bước vào mùa hạ nhưng thời tiết vẫn còn khá lạnh và ẩm ướt. Tô Phương Dung quỳ ngoài cổng nhà họ Quý, cả người ướt đắm dưới màn mưa. Bên trong biệt thự, người quản gia cảm thấy không đành lòng “Bà chủ, cô chủ… à không, cô. Tô đã quỳ bên ngoài cả ngày rồi” Bà Quý cười một cách lạnh lùng “Nó đáng đời!” “Nhưng mà cô ấy vừa mới sinh xong, nếu cứ quỳ như vậy thì e là sẽ xảy ra chuyện không hay” Nghe người quản gia nói vậy thì bà Quý hơi nhíu nhíu mày. Trên tầng, tiếng khóc của đứa trẻ ngày càng to hơn khiến bà ta cảm thấy khó chịu. *Mau khiến cái mầm mống tai họa kia ngậm miệng vào đi.” Người quản gia bèn sai người lên tăng ngay lập tức rồi liếc mắt nhìn cô gái có thể ngã xuống bất cứ lúc nào ở ngoài cổng rồi khẽ nói “Bà chủ, dù sao đứa trẻ này cũng không phải cốt nhục của cậu chủ, chỉ bằng… Thôi thì để cô Tô ôm đứa trẻ đó đi đi. Hơn nữa, nếu để lộ chuyện này cho giới truyền thông thì hình như không được hay lắm đâu. Bà Quý ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt âm trầm, u ám. Sau khi trầm ngâm mấy giây, bà ta mới nói “Gọi cô ta vào đây.” Người quản gia vội vàng dẫn Tô Phương Dung vào nhà, nghe thấy tiếng khóc ở trên tầng thì trái tìm của Tô Phương Dung cứ run lên bần bật. Gia Bảo. Đi tới trước mặt bà Quý, cô cản cần môi rồi từ từ quỳ xuống. “Bà Quý, tôi cầu xin bà, xin bà trả lại con trai cho tôi.” Một số truyện hay cho bạn đọc tiếpNguồn Sưu tầm Trang 2 của 2 trang 1 2 Chap 9 Nguy Hiểm Tính Mạng ​ Chapter 10 Nguy Hiểm Đến Gần ​ Chapter 11 Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân Chapter 12 Say Rượu.. Anh Không Dám Sao? ​ Chapter 13 Đạt Được Mong Ước ​ Chapter 14 Đợi Phạt ​ Chapter 15 Vì Bà Ngoại Last edited by a moderator 15 Tháng hai 2019 Chapter 16 Kịp Thời Đuổi Đến! ​ Chap 17 ​ Trang 2 của 2 trang 1 2 Trang Chủ Diễn Đàn Thư Viện Tiện Ích Tiện Ích Up Ảnh Miễn Phí Photoshop Online Soát Lỗi Chính Tả Kiếm Tiền Online List Truyện Hay ❤️ VNO News Thành Viên Menu

cô vợ nhỏ điên cuồng lôi kéo