Chương 497 : Bỏ đá xuống giếng ** *** Định Yêu sơn đỉnh! Trừ cái kia to lớn bên cạnh bàn ngồi ngay ngắn các đại lão bên ngoài, càng bên ngoài, chẳng biết lúc nào đã là nhiều một đám trẻ tuổi thân ảnh, bất quá bọn hắn chỗ đứng đều là có chút kỳ quái, cũng không Ngoại truyện: Bỏ đá xuống giếng. "Huyên Huyên, nếu hai người biết bị ngươi đùa rồi, còn không trở lại?" Sở Thiên Ngạo đã sớm biết, chuyện này, chính là hai tiểu tử lúc này rất biết điều kia làm. "Anh, không phải có ngươi ở đây ư?" Hạ Du Huyên nói xong, ôm người Chương 12: Bỏ đá xuống giếng Mafia Cảng. Bên phía Mori Ougai cũng nhận được tin báo có một nhóm siêu năng lực gia xuất hiện đánh úp nhóm của Akutagawa. Ông mỉm cười, đẩy tập tài liệu lên trước mắt, thoải mái nói: 8DLTZl. Việc ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng phản ứng lại với lời nhận xét của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 có lẽ là một điển hình mà theo đánh giá của nhạc sĩ Tuấn Khanh đó chỉ là giọt nước làm tràn ly của một nền giải trí son phấn. Vụ việc này là cơ hội để nhiều “sao” Việt bộc lộ cách ứng xử khôn khéo hoặc thiếu văn minh, văn hóa; và đây cũng là dịp để một lần nữa nhiều người nhìn nhận và bình luận về văn hóa của các thần tượng ngày nay. Chùm bài “Văn hóa của thần tượng” của mục Giải trí, Đẹp Online xin gửi tới độc giả những quan điểm, góc nhìn khác nhau về vấn đề này. Không chỉ dừng lại ở thực trạng chung của làng giải trí hiện nay, chùm bài rất mong cuộc tranh luận dần được mở rộng về chủ đề đạo đức và văn hóa ứng xử của mỗi người. Bài liên quan – Có một thứ văn hóa nghệ sỹ – TS Phan Quốc Việt “Nhiều người có văn hóa đang rất… vô văn hóa” – Thần tượng Việt thiếu văn hóa, lỗi tại… mô hình? Tổ chức Linh Hanyi Nghe nhắc, có thể nhiều người sẽ cảm thấy giật mình, nhưng năm 2000 thực ra đã lùi xa hơn một thập kỷ rồi. Đến giờ, chúng ta bắt đầu giải trí bằng phim trực tuyến, đọc báo mạng hàng sáng, nghe internet radio… và bắt đầu lười xuất hiện tại các show diễn. Nói một cách khác, chúng ta đang sống trong một môi trường mới, với những phương tiện văn hóa và tư duy khác hẳn với những gì rất nhiều người đã từng quen và yêu thích. Điều này dẫn đến sự thay đổi trực tiếp trong thị hiếu văn hóa, mà điều này, tất nhiên, sẽ định dạng lại đội ngũ làm nghệ thuật. Lạm bàn qua một chút về thị trường. Chúng ta là một nước nhỏ, luôn ở trong tình thế phải “nhập khẩu” văn hóa từ các nguồn lớn hơn Mỹ, Anh Quốc, Hàn Quốc, Trung Quốc… Người tiêu thụ được phân hóa thành nhiều luồng và luôn có xu hướng hạ thấp những nhóm không đồng quan điểm với mình và chỉ để lại một mảng khá nhỏ hẹp cho các nghệ sĩ nội địa. Ngay trong nước mà đã bị cạnh tranh khốc liệt như thế, chúng ta khó có thể có một nền công nghiệp giải trí mạnh khỏe được. Thứ hai là sự thừa thãi, ồ ạt thông tin dẫn đến khó khăn trong nhận định. Đơn cử, ngay trong đêm chung kết The Voice Kids vừa qua, ngay từ khâu bình chọn, trên rất nhiều mạng xã hội đã có bình luận không hay về Quang Anh. Một số còn đi xa hơn nữa khi đăng lên bức ảnh chụp một công văn của chủ tịch ủy ban phường vận động dân tình bầu cho cháu nó. Tin tức linh thông hay là có người đặt điều bậy bạ? Không rõ lắm, nhưng thiện chí thì chả có mấy. Bức ảnh lưu truyền trên Facebook những ngày qua Cuối cùng, với đời sống hiện đại và xô bồ như ngày nay, con người ít thuần phác và khó bỏ qua cái tôi hơn trước nhiều. Điều này dẫn đến việc họ khó bị thu hút bởi những hình mẫu kinh điển của xã hội cũ, như người lao động tận tụy, người nghệ sĩ hết lòng vì nghệ thuật. Họ cần một món ăn tinh thần khác, lạ lẫm, kích thích hơn. Mà khi nói đến kích thích, sau khi thử qua một lần, họ sẽ có nhu cầu thử liều nặng hơn. Trong một môi trường khắc nghiệt, không lành mạnh và luôn đòi hỏi những món lạ không liên quan đến chuyên môn, người nghệ sĩ phải làm gì? Nếu như không biện pháp chống lại, tốt nhất là đi theo. Cách phổ biến nhất là trực tiếp chuyển từ người làm nghệ thuật sang người làm kinh doanh. Người kinh doanh có những phẩm chất bền bỉ hơn người nghệ sĩ, cho phép họ sống sót trong môi trường khắc nghiệt vào những thời điểm khó khăn. Người kinh doanh biết cách thu hút đối tượng của mình, biết sử dụng những công cụ không có trong nghệ thuật để thu về sự chú ý và qua đó thu lợi nhuận. Trong vụ lùm xùm vừa qua, Mr. Đàm đã tung ra một màn PR xuất sắc, vừa tăng độ phủ của tên tuổi, vừa phản biện lại nhận xét có phần hơi khắt khe của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9. Với một số người, đây có thể coi là màn kịch sến súa sặc mùi cải lương của nam ca sĩ thành công vào mặt hàng đầu Việt Nam, nhưng từ phương diện gây kích thích và thu hút sự quan tâm đến các sản phẩm thì chắc chắn đây là một thành công rực rỡ. Điều quan trọng nhất là Mr. Đàm đã khai thác chuẩn xác ấn tượng mà mình đã dày công xây dựng từ rất nhiều vụ scandal trước đó hoa mỹ, lòe loẹt, oái oăm giật cục, không ngại gây dư luận. Những điểm này không thể coi là một hình ảnh tốt từ quan điểm chính thống nhưng lại rất phù hợp với một xã hội thông tin bừa bãi và những “khách hàng” luôn tìm kiếm những gì méo mó để chê bai và bình luận. Tôi khâm phục anh từ tận đáy lòng. Để kết thúc, tôi muốn nhấn mạnh lại một lần nữa có thực mới vực được đạo. Chính những con người không ngại tạo ra những sản phẩm mà xã hội cần – dù nó chẳng tốt đẹp gì – mới là rường cột của nền công nghiệp giải trí. Những nghệ sĩ như Mr. Đàm có thành công và cộng đồng fan của riêng họ, đó là một loại thành tựu. Không thuộc vào lớp người có thể thưởng thức “văn hóa” mới cũng là một cái thiệt. Tốt nhất, chúng ta nên tự an ủi mình theo cách người “già” hay làm, đó là chờ đến khi lũ trẻ ngay sát mình già đi và phải trải qua những kinh nghiệm không dễ chịu với lũ ranh con, và cười vào mũi chúng nó. Bài Conrad Hãy gửi thông tin, bài viết và hình ảnh bạn có cho chuyên mục Giải trí của Đẹp Online tại đây. Bài viết được đăng tải sẽ nhận nhuận bút theo quy chế của Tòa soạn. Trân trọng! Typer Candance"Đã chết?!" Ngón tay Thác Bạt Chân buông lỏng, tấu chương cạch một tiếng rơi xuống mặt đất."Dạ." Người hầu gục đầu, giấu đi sự hoảng sợ trên mặt, "Cả nhà toàn bộ đã chết, Tưởng Tam công tử vừa mở mắt thấy tình hình như vậy, người Mạc Bắc thật tàn nhẫn."Nửa ngày Thác Bạt Chân không nói gì, kinh ngạc nhìn ly trà nóng bỏng trên mặt bàn, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng cất lời "Thì ra là thế."Người hầu ngạc nhiên ngẩng đầu, không biết chủ tử nhà hắn đang nói chuyện Bạt Chân hơi chấn động, giọng điệu càng tối nghĩa "Ta bị lừa."Người hầu càng không hiểu, nhưng Thác Bạt Chân chỉ trầm mặc, than nhẹ một tiếng "Không ngờ bị nàng ấy đùa giỡn từ đầu đến cuối, thật muốn tự giết bản thân mình."Lí Vị Ương, hóa ra mọi chuyện là nàng diễn trò, coi trọng Lí Nguyên Hành, ý định bỏ trốn, không cần hắn quản, thực ra đang tính kế hắn, mọi thứ chôn giấu chờ phát động, chỉ chờ tự hắn nhảy vào cạm bẫy. Ngay cả tâm tranh đấu cùng tình cảm ái mộ đều có thể lợi dụng, đúng là không thể không bội trước, hắn thích dạng nữ tử như Lí Trường Nhạc, bề ngoài kiều mị, dáng người thướt tha, hoa lệ như mẫu đơn, nâng tay nhấc chân đều mang phong tình lộng lẫy, nhưng xem nhiều loại phong tình này dần dần cũng thấy mỏi mệt... Hiện giờ ngược lại cảm thấy nữ tử lạnh nhạt thản nhiên càng thêm rung động lòng người. Nhất là chỉ có thể nhìn từ xa, ngược lại làm trái tim hắn muốn lấp thế nào cũng không đầy. Cho nên, Lí Vị Ương, nàng càng giãy giụa ta càng cảm thấy đáng yêu, trên đời này không có nữ nhân sau khi trêu chọc ta còn có thể toàn thân quay về. Nàng đã dám trêu đùa ta, nên chuẩn bị trả giá lớn...Hắn chậm rãi quay mặt đi, nắng sớm ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu đến, làm nửa khuôn mặt hắn ánh lên một tia dữ sáng tinh mơ tin tức đã truyền đến Lí gia, trước hết kinh động đến Lí lão phu nhân, bà vội vàng sai người đi tìm Lí Vị Ương, nha đầu chạy vội đến viện Tam tiểu thư. Bạch Chỉ đang thấp giọng phân phó nha đầu ở hành lang "Tiểu thư hiếm khi ngủ an ổn, làm việc nhẹ nhàng chút." Vừa nói xong, sợ mình làm ẩm ĩ Lí Vị Ương, còn dùng đầu ngón tay vén mành, lén nhìn vào bên trong, đảm bảo Lí Vị Ương không bị tỉnh giấc mới yên đầu báo tin gọi một tiếng Bạch Chỉ tỷ tỷ, Bạch Chỉ quay đầu lại vội giơ ngón tay lên miệng, ý bảo im lặng hạ thấp giọng, sau đó phất tay với người bên cạnh, bọn nha đầu lặng yên gật đầu, nhanh chóng tản đi. Bạch Chỉ cười chào đón "Đây không phải là Thúy Trúc bên người Lão phu nhân sao, sáng sớm đã tới đây chơi rồi?"Thúy Trúc nói nhỏ hai câu bên tai Bạch Chỉ, Bạch Chỉ nhíu mày lập tức đáp "Ta bẩm báo tiểu thư ngay lập tức, cô chờ ở đây một chút."Thúy Trúc gật đầu, "Bạch Chỉ tỷ tỷ nhanh một chút, Lão phu nhân nơi đó đang rất sốt ruột!"Sáng sớm tinh mơ Lí Vị Ương đã bị đánh thức, nghe Bạch Chỉ nói xong không lộ ra vẻ mặt gì đặc biệt, chỉ phân phó hầu hạ nàng mặc quần áo thường ngày, rửa mặt, thậm chí còn không quên ăn sáng, rồi mới chậm rãi đi đến Hà Hương Hà Hương viện, thấy cả phòng đầy người. Lí Tiêu Nhiên sắc mặt nặng nề ngồi trên cao, Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư đều chẳng hiểu ra sao, đám nữ quyến hiển nhiên vẫn chưa biết đã phát sinh chuyện gì. Chỉ có Tưởng Nguyệt Lan vừa rồi nghe được tin tức từ chỗ Lí lão phu nhân, sắc mặt nhìn không ra cảm xúc, phảng phất không liên quan gì đến bản bầu không khí tĩnh lặng, bỗng dưng có người ho nhẹ một người ngẩng đầu, ánh mắt chiếu về phía bóng người mảnh mai đứng ở ngoài cửa, sắc mặt khẽ biến. Hạch đào trong tay Lí Tiêu Nhiên đột nhiên rơi xuống đất, lăn đến tận chân Lí Vị Ương. Lí Vị Ương cúi người nhặt hạch đào lên, nắm trong tay, lấy tay áo lau sạch sau đó mới nhẹ nhàng đưa trả Lí Tiêu mặt Lí Tiêu Nhiên không hiểu sao hơi uể oải, nhìn chằm chằm nàng trong khoảnh khắc không nói ra Vị Ương ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, ý cười tràn đầy trong mắt, nhìn mọi người, nhẹ giọng nói "Lão phu nhân, làm sao vậy, vừa sáng tinh mơ vẻ mặt mọi người đã khó coi như vậy."Lí Tiêu Nhiên nhíu mày, đánh giá nàng từ đầu đến thể lần đầu tiên nhận thức nữ nhi này. Trong đầu xẹt qua hình ảnh Lí Vị Ương vừa từ Bình thành trở về, khuôn mặt thanh tú, tính tính dịu dàng, lại không hề chịu thiệt, khi đó ông cho rằng con bé chỉ là nha đầu thứ xuất, tương lai có thể trở thành đá lót đường cho Lí gia, tuy rằng trong lòng có chút áy náy nhưng thật sự bé nhỏ không đáng kể so với lợi ích. Đến sau này Lí Mẫn Phong bị đuổi ra khỏi nhà, Đại phu nhân mất đi, tiếp theo đến Lí Trường Nhạc..., nhưng đây là nội đấu Lí gia, Lí Tiêu Nhiên vẫn chưa cảm thấy Lí Vị Ương có chỗ nào lợi hại. Mà lúc này toàn bộ Tưởng gia chết, tất cả mọi người nói vì người Mạc Bắc sợ Tưởng gia khôi phục, cho nên nghĩ cách xuống tay trừ khử Tưởng gia, nhưng Lí Tiêu Nhiên chung quy cảm thấy không đơn giản như nếu nói có liên quan đến Lí Vị Ương, Lí Tiêu Nhiên lại không trước tuy rằng kiêng kị nha đầu kia, nhưng không tốn thời gian cân nhắc rốt cuộc con bé có chỗ nào hơn người, nhưng giờ khắc này, mới thấy bất thường như vậy."Cả nhà đại cữu cữu con, ngoại trừ con trai thứ ba Tưởng Hoa còn lại tất cả đều bị mưu sát, ngay tại sáng sớm nay." Lí Tiêu Nhiên chậm rãi cất lời, sau đó đám người Nhị phu nhân bên cạnh đều kinh Vị Ương cũng ra vẻ giật mình "Phụ thân, người nói thật ư, không phải là đang nói đùa với Vị Ương đấy chứ? "Ánh mắt Lí Tiêu Nhiên như đao phóng tới, ánh sáng lạnh bao phủ "Chuyện lớn thế này sao có thể đem ra nói đùa."Lí Vị Ương đón nhận ánh mắt sắc bén của ông, bình tĩnh vô cùng thở dài một hơi "Không phải Vị Ương muốn nghi ngờ, nhưng mà ai có thể làm ra loại chuyện này, cả nhà Đại cữu cữu là con nhà tướng, hộ vệ không đếm nổi, người người đều là cao thủ thân qua trăm trận, Vị Ương thật sự không rõ nếu sát thủ có thể đột nhập Tưởng gia như vào chỗ không người, chẳng phải rất hiểu biết Tưởng gia. Huống chi, theo lời phụ thân nói, sát thủ đã giết sạch cả nhà Tưởng gia, vì sao lại để lại Tam công tử? Chẳng lẽ vì trả thù hắn?"Lí lão phu nhân gật đầu "Ta cũng thấy thế, chỉ để lại một mình Tưởng Hoa, rất kì quái."Vẻ mặt Lí Vị Ương lập tức trở nên ngưng trọng, chậm rãi cất lời "Đúng vậy Lão phu nhân, để lại một mình Tam công tử, tất nhiên muốn để Tam công tử nhìn xem kết cục đắc tội đối phương sẽ ra sao. Như vậy, sát thủ đương nhiên là kẻ thù của Tam công tử, hơn nữa chắc chắn có huyết hải thâm cừu. Không biết rốt cuộc Tam công tử đã đắc tội người nào, để rơi vào kết cục cả nhà bị tàn sát."Lí Tiêu Nhiên nghe xong sắc, mặt thả lỏng hơn một phu nhân nói "Tam tiểu thư nói rất có lý, giết toàn gia người ta sạch sẽ, quả thật đáng sợ! Nhất định không phải cầu tài, mà là báo thù! Hy vọng nhà chúng ta không bị liên lụy vào trận báo thù này!" Nói xong, Nhị phu nhân còn chán ghét liếc nhìn Tưởng Nguyệt này nói rất không xuôi tai, thật ra Tưởng Nguyệt Lan không phải trực hệ Tưởng gia, cho dù đối phương muốn báo thù cũng không tìm nàng, nhưng Lí Nhị phu nhân cố tình nói như vậy chính là gây khó dễ. Tưởng Nguyệt Lan coi như không nghe thấy, chỉ cúi đầu suy nghĩ tâm tư Tiêu Nhiên ánh mắt ngưng trọng, môi khẽ nhếch, lửa giận dâng cao "Thực sự là gia môn bất hạnh!" Ông nói như vậy không biết đang nói Tưởng Nguyệt Lan, hay nói Lí Vị Ương. Nhưng biểu hiện của ông, lại thể hiện rõ thái độ, vô cùng không đồng ý chuyện này."Phụ thân," Giọng nói Lí Vị Ương truyền đến, cắt đứt ánh mắt lạnh lùng của ông, "Nữ nhi có chuyện muốn nói."Lí Tiêu Nhiên ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt con bé, ánh mắt đó giống như giếng cổ, bình tĩnh không một gợn sóng, ông mở miệng "Con định nói gì?"Lí Vị Ương cong môi, "Nữ nhi không hiểu chuyện, lại biết hướng gió hiện thời sẽ thay đổi."Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên khẽ biến, nhưng không ngắt lời nàng, vì thế nàng tiếp tục nói "Đại Lịch bị địa chấn, sau đó Mạc Bắc cùng Nam Cương đều rục rịch ngóc đầu, đầu tiên Bệ hạ ra lệnh cho Tưởng Quốc công đang về nửa đường trở lại Nam Cương, lại liên tục gọi Tưởng Húc tiến cung, mọi chuyện đều nói rõ Tưởng gia sắp khôi phục. Nhưng cố tình tại lúc này, Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc đánh bại năm mươi vạn đại quân Mạc Bắc, làm Mạc Bắc từ nay về sau không gượng dậy nổi, giải trừ tình thế nguy hiểm ở phương Bắc, hiện giờ sắp khải hoàn hồi triều, triều đình sẽ thay đổi thật lớn, hơn nữa lúc này Tưởng gia lại sụp đổ..."Lí Lão phu nhân hiển nhiên không đồng ý "Dù sao vẫn còn Tưởng Quốc công ở đây."Lí Vị Ương lộ ra vẻ mặt cười như có như không "Lão phu nhân, Tưởng Quốc công đã lớn tuổi, nếu nói lúc trước Tưởng gia cây cao nhiều lá, có hai con trai tốt, năm cháu trai ngoan tất nhiên tương lai có thể kế thừa uy danh Tưởng gia, hiện giờ thì sao, Tưởng Húc cùng Tưởng Lệ vừa mới về nhà vô cớ chết đi, Tưởng Hải chết thân bại danh liệt, Tưởng Nam bị Bệ hạ xử trảm, Tưởng Thiên không biết tung tích, Tưởng Dương cũng chết trong trận sát hại này, Tưởng gia chỉ còn một mình Tưởng Hoa... Mọi trăm năm đại tộc đều cần vô số anh hùng hào kiệt để chèo chống. Cành lá Tưởng gia đã bị chặt đứt, hiện giờ đến cơ hội cuối cùng cũng đứt đoạn."Lão phu nhân ngẫm nghĩ, thở dài, đúng là như thế. Hai trăm năm tiền triều, đại gia tộc nổi danh nhất là Nhạc thị, chỉ cần nhìn số lượng người trong sách sử là mười hai hộ, hơn một trăm người là biết. Mà trong đó có ba Thừa tướng, bốn nhất phẩm Tướng quân, hai Thượng thư, tám Thị lang, tám người được phong tước, ba người phong hầu, Hoàng hậu một người, Thái tử phi một người, Vương phi hai người, Phò mã bốn người, có thể nói cả nhà tướng lĩnh công hầu, nhân vật lớn trong gia tộc rất nhiều, đức nghiệp công huân được lòng vua, trong lịch sử có thể nói là có một không hai. Tuy nhiên cực thịnh tất sẽ suy bại, hoàng đế Đại Mạt tiền triều vô cùng nghi kị Nhạc thị, thi triển mọi thủ đoạn chèn ép làm Nhạc thị nhanh chóng xuống dốc. Đến những năm cuối tiền triều, gia chủ Nhạc thị Nhạc Mân qua đời, hào môn lúc trước hoa lệ, bất đắc dĩ rời khỏi đài cao. Đại gia tộc như Nhạc thị còn thế, Tưởng gia chỉ là công huân nhà tướng, rễ sâu lá tốt, cây cao bóng cả nhưng không có con cháu ưu tú, toàn bộ dựa vào gia chủ, một khi không có người nối nghiệp, tất sẽ bị xóa tên trong các đại gia tộc ở kinh đến đây bà bỗng dâng lên cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ "Đúng vậy, Tưởng gia sụp đổ, triệt để kết thúc rồi."Lí Vị Ương thấy trên mặt Lí Tiêu Nhiên cùng Lí lão phu nhân đều có vẻ sa sút, nở nụ cười "Mọi người thường nói, hiển quý nhất ngoài Hoàng thất còn có tứ đại gia tộc hưng thịnh. Nổi bật thứ nhất đó là Tưởng gia được phong hầu, thứ hai chính là Lí gia liên tục có hai vị thừa tướng, thứ ba là phủ La Quốc công cha con cầm binh trước sau hai mươi vạn, thứ tư chính là nhà mẹ đẻ thanh quýcủa đương kim Hoàng hậu Tô thị. Lí gia ta mặc dù có hai đời thừa tướng tổ phụ và phụ thân, ở trong triều địa vị hiển quý, phụ thân cũng cực khổ kinh doanh hai mươi năm, nhưng chúng ta vẫn bị Tưỏng gia áp chế, nguyên nhân chính là Tưởng gia nhân tài xuất hiện lớp lớp, sáng chói nổi bật. Nhưng hiện giờ Tưởng gia bị tổn thất nghiêm trọng, sớm đã suy bại, vừa không có quan chức hiển hách, lại không có nhân tài mới xuất hiện, dựa vào cái gì được đứng thứ nhất? Chẳng lẽ Lí thị làm Thừa tướng còn kém Tưởng thị sao?"Vừa dứt lời, mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau, không dám nói phu nhân nhất thời nghẹn lời, không ngờ Lí Vị Ương lại nói vậy, không nhắc đến chuyện khác, Tưởng gia dù sao cũng là nhạc phụ của Lí Tiêu Nhiên, chỉ riêng vẻ mặt thản nhiên thoải mái của Lí Vị Ương đã có thể coi là ngỗ nghịch lớn mật, nhưng nhìn lại sắc mặt Lí Tiêu Nhiên thậm chí xuất hiện hưng phấn mờ ẩn, vì thế không biết nên mắng hay để con bé tiếp tục nói của Lí Vị Ương thật ra là suy nghĩ trong lòng của mọi người Lí gia, nhưng không ai dám nói, sợ sẽ bị coi là kẻ bỏ đá xuống giếng, bụng dạ khó lường, thế mà Lí Vị Ương lại không hề băn khoăn cất lời!Lí Vị Ương ngẩng mặt cười, giọng nói vang vọng như chim hoàng anh trong cốc "Tưởng gia suy sụp, La thị lại có quan hệ thân thiết với chúng ta, Tô thị đã sớm suy bại, trong triều bây giờ là thiên hạ của Lí thị, phụ thân hẳn nên vui sướng mới phải!"_______________________________________Typer Tiểu Hồng NhiThái độ của nàng nhìn qua hòa ái, nhưng khí thế bức người, không cho kẻ khác chất vấn, phản mắt mọi người nhất tề quét về phía Lí Tiêu Nhiên, lặng im chờ ngày Lí Tiêu Nhiên vẫn không nói được một chữ, ông nhìn Lí Vị Ương. Thấy trong đôi mắt như giếng cổ kia thần thái bức người, tóc đen phiếm ra ánh sáng như ngọc —— đứa nhỏ này, hoá ra trong chớp mắt, lại có thể tỏa ra lực lượng như vậy, mạnh mẽ làm người khác nói không lên lời. Ông càng nghi ngờ, con bé càng làm ông cảm thấy khó hiểu. Lúc trước chỉ nghĩ con bé liều lĩnh lao về phía trước, nhưng cẩn thận ngẫm lại, con bé trí tuệ hơn người, sao có thể lỗ mãng như vậy? Có thể đang dương đông kích tây, làm người khác rối loạn, đoán không được ý đồ. Hiện giờ, ông mới xác định, cái chết của Tưởng gia, con bé nhất định đã định liệu trước từ lâu, hơn nữa còn vui vẻ chờ đợi người ta máu chảy thành Vị Ương hơi cúi mi, lại bổ xung "Theo lý thuyết, dù sao Tưởng gia cũng là nhà bên ngoại của Vị Ương, hơn nữa nhân duyên cha mẹ là nhờ có bọn họ, vốn không đến phiên nữ nhi nói lời này. Nhưng mọi chuyện đều phải cân nhắc lợi hại, cho dù mẫu thân vốn xuất thân từ Tưởng gia, nhưng đã gả vào Lí thị, nhất phẩm cáo mệnh trên người mẫu thân là nhờ vào phụ thân, tương lai sau trăm tuổi dù thế nào cũng không táng ở phần mộ Tưởng gia. Cho nên, mọi người trong phòng đều phải suy nghĩ cho ích lợi Lí thị. Tưởng thị hưng thịnh, chắc chắn Lí thị phải suy sút, Tưởng thị vong, thì đến lúc Lí thị hùng trấn! Mẫu thân nghĩ thế nào?"Tưởng Nguyệt Lan nhìn Lí Vị Ương, cười nghiêm nghị nói với Lí Tiêu Nhiên "Lão gia, Vị Ương nói rất đúng, Tưởng gia chết rất có ý nghĩa." Từ nay về sau, nàng không bao giờ bị quản chế bởi Tưởng gia, có thể sống những ngày vì bản thân mình!Lí Tiêu Nhiên không ngờ Tưởng Nguyệt Lan nói vậy, sửng sốt, sắc mặt chậm rãi biến hóa. Đúng là vậy, Tưởng gia ỷ vào binh quyền trong tay Tưởng Quốc Công, trong triều chèn ép ông khắp nơi, thậm chí ở nhà cũng phải nghe lời phu nhân, hiện giờ Tưởng gia xem như hoàn toàn sụp đổ, phủ La Quốc Công bởi vì có quan hệ với Thất hoàng tử, luôn cố gắng mượn sức mình, mặt khác Tô thị nhà mẹ đẻ Hoàng hậu... Hoàng hậu đang bệnh nặng quấn thân, chỉ chờ chết đi, Tô thị cũng không gây được sóng gió gì, còn ai dám chống lại ông trong triều? Mọi quan văn đều là người của ông —— Lí Tiêu Nhiên nghĩ vậy, khóe miệng bất giác hiện ra một tia đắc sai, người Tưởng gia chết như thế nào không quan trọng, quan trọng là sau khi bọn họ chết sẽ mang đến càng nhiều ưu việt cho Lí phu nhân thở dài một hơi "Nhưng chung quy vẫn phải đi phúng viếng."Phúng viếng tất nhiên không thể tránh né, Lí Vị Ương cũng không cự tuyệt, chỉ mỉm cười không nói thêm lời nhanh, Lí Vị Ương trở lại viện của mình thay xiêm y màu trắng, tự mình đến Tưởng gia phúng viếng với Lí lão phu nhân, chuyện này lớn như vậy, hiện giờ toàn bộ Kinh đô đều đã biết, tuy rằng Tưởng gia đã sụp đổ màThái tử vẫn tự mình dẫn Trắc phi Tưởng Lan đến trấn giữ Tưởng gia, hơn nữa thỉnh cầu Hoàng đế hạ ý chỉ nghiêm trị hung thủ, cho nên mọi nhà đều đến phúng viếng tang lễ cho đủ lễ nhà chết hết, chỉ còn lại Tam công tử, chậc chậc, thật là ý vị sâu Tưởng gia, thấy khắp nơi bao phủ bởi màu trắng làm lòng người sợ hãi, bận rộn từ trong ra ngoài không phải tôi tớ Tưởng gia, mà là hạ nhận Thái tử sai đến để chuẩn bị tang sự. Thủ vệ nghe nói đây là xe ngựa Lí phủ, vẻ mặt thay đổi, cao giọng nói "Chờ đây, ta đi báo chủ tử một tiếng!"Ầm, cửa lớn đóng gia Lí gia hoảng hốt, không ngờ bọn họ dám để Lí phủ chờ ngoài cửa, thật quá vô lễ! Thể diện của Lí lão phu nhân để chỗ nào? Hơn nữa, cho dù muốn thông báo, trước hết cũng phải mời người Lí gia vào ngồi, sao có thể để nữ quyến cứ chờ ngoài cửa như vậy, đây là thái độ quản gia lo sợ bất an bước lên báo cáo lại, Lí lão phu nhân trầm mặt. Lần này, Tưởng Lan lấy lí do thân thể không khỏe để lảng tránh, Nhị phu nhân lại tha thiết trông mong xem náo nhiệt, bà vội nói "Tưởng gia thật là không biết điều!"Sắc mặt Lí lão phu nhân trở nên vô cùng khó coi, quản gia hơi bất an, không dám Vị Ương lại yên tĩnh điềm đạm, không hề giận dữ, chỉ thản nhiên cất lời "Lão phu nhân, chúng ta đến phúng viếng theo lễ tiết lại bị Tưởng gia ngăn ngoài cửa không cho vào, đây là bọn họ vô lễ trước, cho dù chúng ta lập tức trở về, cũng không ai dám nói chúng ta không phải."Lí quản gia khẽ cúi đầu, Tam tiểu thư trước giờ bình thản, hôm nay lại mạnh mẽ như lão phu nhân thở dài "Hiện giờ mặc dù Tưởng gia đã suy sụp, nhưng vẫn còn Tưởng thứ phi, nàng ta sắp trở thành Thái tử phi, tội gì kết thù vì việc không đâu? Chờ một chút đi."Chỉ sợ chức vị Thái tử phi không đến phiên nàng ta, trong lòng Lí Vị Ương nghĩ vậy, ngoài mặt lại không biểu hiện gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua cửa Tưởng gia, thản nhiên nói "Lão phu nhân nói phải."Cửa lớn vẫn mở rộng, nhưng phải chờ một lúc lâu mới được vào. Hiện giờ người phụ trách toàn quyền xử lí tang sự là Chu quản gia phủ Thái tử, hắn cố ý mời Lí lão phu nhân đến phòng chính, dâng trà, giọng điệu Chu quản gia vô cùng bình tĩnh "Lí lão phu nhân, Tưởng phi nương nương tuy rằng trở về chủ trì tang sự, nhưng dù sao bận rộn khắp nơi, thật sự không săn sóc chỗ ngài, sợ là để lão phu nhân đến không một chuyến rồi." Trong giọng nói có ý đuổi đến cửa ít nhất cũng phải đến linh đường dâng một nén nhang, bằng không chẳng khác gì không đến. Rốt cuộc Tưởng Lan có ý gì? Cố tình gây khó dễ cho Lí gia? Sắc mặt Lí lão phu nhân quả thật khó coi đến tột cùng, Tưởng gia nhà nàng ta chết sạch liên quan gì đến người khác, là chính bọn họ đắc tội hoàng tử Mạc Bắc dẫn đến thảm họa diệt môn, Lí gia nể tình quan hệ thông gia cố ý đến cửa phúng viếng, lại trước mặt vô số tấn khách bị ngăn ngoài cửa, hơn nữa ngay cả linh đường cũng không được đi, Tưởng Lan chẳng khác nào đánh vào thể diện Lí gia!Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh, ngoài mặt không thể hiện gì, Tưởng gia gặp kiếp nạn như thế, bề ngoài là Lí Vị Ương nàng trợ giúp, nhưng thực ra chung quy do Tưởng Hoa gieo gió gặt bão, nếu không phải hắn thông đồng với dị quốc trước hà cớ gì đến mức này? Hiện giờ Tưởng Lan giận cá chém thớt đến Lí gia, quả thực vừa đáng buồn lại buồn cười. Dù sao nói đi phải nói lại, nàng vốn không có ý đến phúng viếng, chỉ đi cùng với lão phu nhân một chuyến, nàng không nhàm chán đến mức muốn xem vẻ nghèo túng của Tưởng gia!Nàng thản nhiên nói "Lão phu nhân, chúng ta vẫn về đi thôi, làm gì đến mức không được hoan nghênh như thế này!"Sắc mặt Lí lão phu nhân hơi dịu đi, lạnh lùng nói "Lễ vật để lại, chúng ta trở về!" Người Lí gia vừa mới đứng lên, đột nhiên nghe thấy tiếng cười cực kì châm chọc.

bỏ đá xuống giếng